《 wǎn qínɡ 》
《 晚 晴 》
.[ tánɡ ]. dù fǔ.
.[ 唐 ]. 杜 甫.
ɡāo tánɡ mù dōnɡ xuě zhuànɡ zāi , jiù zhànɡ wú fù sì chén āi 。
高 唐 暮 冬 雪 壮 哉 , 旧 瘴 无 复 似 尘 埃 。
yá chén ɡǔ méi bái ái ái , jiānɡ shí quē liè qīnɡ fēnɡ cuī 。
崖 沉 谷 没 白 皑 皑 , 江 石 缺 裂 青 枫 摧 。
nán tiān sān xún kǔ wù kāi , chì rì zhào yào cónɡ xī lái , liù lónɡ hán jí ɡuānɡ péi huí 。
南 天 三 旬 苦 雾 开 , 赤 日 照 耀 从 西 来 , 六 龙 寒 急 光 裴 回 。
zhào wǒ shuāi yán hū luò dì , kǒu suī yín yǒnɡ xīn zhōnɡ āi 。
照 我 衰 颜 忽 落 地 , 口 虽 吟 咏 心 中 哀 。
wèi ɡuài jí shí shào nián zǐ , yánɡ méi jié yì huánɡ jīn tái 。
未 怪 及 时 少 年 子 , 扬 眉 结 义 黄 金 台 。
jì hū wú shēnɡ hé piāo línɡ , zhī lí wěi jué tónɡ sǐ huī 。
洎 乎 吾 生 何 飘 零 , 支 离 委 绝 同 死 灰 。